Con đường ấy




Con đường ấy giờ đã thành kỉ niệm
Khi bóng anh xa hút mãi bên trời
Em bất lực nhìn theo lặng lẽ
Hiểu rằng mình sẽ mãi đơn côi

Day dứt chi trái tim đã chia đôi
Nước đã đổ sao đong đầy được nữa
Anh lạnh lùng cười trên đau khổ
Em nghe tình yêu chết giữa dòng đời

Thôi nhé anh yêu thương thế đủ rồi
Mong anh nhận lại những gì đã tặng
Nhưng còn có một vết thương trầm lặng
Hãy để em mang nó suốt cuộc đời

Cám ơn anh khi mang đến nụ cười
Cùng hạnh phúc cho em trong ngày cũ
Tình yêu ấy bỏ quên lời quên nhủ
Để bây giờ em ôm trọn nỗi đau

Em sẽ chẳng bao giờ trách anh đâu
Và cũng sẽ không nói rằng rất tiếc
Em và anh ta yêu nhau tự nguyện
Có tiếc chăng chỉ là:“Anh không đi hết tình yêu em“

(Hàn Lệ Giang)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét